Title: Four
Author: kangsong
Translator: Ryu
Pairing: Seunghoon/Seungyoon
Rating: PG
Genre: Angst, friendship
Link: http://kangsong.livejournal.com/2122.html
Summary: Bốn lần Seunghoon khóc. Lần thứ tư, họ chỉ cười và gạt chúng đi.
Author’s Note: Thời gian trong chap này khá là… rắc rối. Có rất nhiều khoảng thời gian nhảy cóc nhưng nhìn chug thì nó diễn ra tại Busan vào tập 9 WINNER TV với những đoạn flashback đan xen. Rất xin lỗi các bạn vì sự chậm trễ này, tôi thấy mình cứ như YG khi đã tung chap cuối muộn như thế này. Dù sao thì cũng mong các bạn yêu thích nó. Đây là Part IV của “Four”.
~*~*~*~*~*~
Điều khiến Seunghoon thích nhảy hơn tất cả mọi thứ trên đời là vì nó khiến anh thấy tự do.
Không một điệu nhảy nào giống nhau cả, cho dù vũ đạo giống nhau có cần được thể hiện – và lý do là vì có rất nhiều bước nhảy phụ thuộc vào “thời khắc đó”.
Và những lúc đó thường sẽ khác nhau khá nhiều, phụ thuộc vào lúc đó anh đang nhảy ở đâu.
Không gian và không khí xung quanh rất quan trọng. Thêm một ánh đèn, thêm một mét vuông không gian, (thêm bốn nghìn người nghe, thêm bốn đôi chân đứng thành đội hình phía sau anh, theo đuổi cùng một giấc mơ) – những sắc thái (và cả gánh nặng) đó có thể khiến những điệu nhảy thay đổi.
Một lần, trước khi anh trở thành thực tập sinh tại YG, Seunghoon đã không suy nghĩ gì mà quay phim một đoạn nhảy ngắn trước cổng tòa nhà YG. Lúc đó đã là nửa đêm và anh đi cùng những tên bạn trong nhóm nhảy đã thách thức anh. Vào đêm đó, với điệu nhảy đó, anh đã cảm nhận được một luồng điện kì lạ chạy khắp toàn cơ thể. Anh chưa từng cảm thấy như thế. Đó có lẽ là vì anh không thể nhìn thấy xung quanh, khi mà trời quá tối. Có thể là do sự hứng khởi của việc nhảy nhót trên phố giữa đêm khuya. Hoặc cũng có thể là do rùng mình vì cơn gió lạnh. Thế nhưng bầu không gian này lại khiến nó trở nên khác biệt, điệu nhảy cũng trở nên khác hơn tất cả những điệu nhảy khác của anh. Trong bóng tối, dưới ngọn đèn đường đơn độc chiếu sáng loang khắp không gian, anh có thể cảm thấy adrenaline (T/N: chất kích thích thần kinh) chảy khắp các mạch máu, dòng điện từ não chạy khắp các dây thần kinh và đến từng thớ cơ trên cơ thể khi anh cử động. Anh nhảy một cách mạnh mẽ trước tòa nhà nơi chứa đựng giấc mơ của anh, và chỉ có một hàng rào ngăn cách anh và tòa nhà đó, nơi đong đầy đam mê của anh. Anh đã dành một vài giây để tận hưởng nó, quỳ xuống đất với những ngón tay nắm lấy hàng rào, như thể bằng một cách thần kì nào đó năng lượng của tòa nhà YG sẽ truyền vào cơ thể anh. Sau vài lần bảo vệ đuổi “Biến đi, nhóc!” và tràng cười từ lũ bạn mới khiến anh tỉnh khỏi giấc mộng.
***
Ngày 28 Tháng Một, 2014. Tập đặc biệt về Quê Nhà, WINNER TV.
“Hyung, anh có tin được là đã mười năm rồi từ khi anh ngã trên sân khấu không?” Seungyoon hỏi với điệu cười cao vút như hít phải khí độc.
“Ngậm mồm vào, oắt con. Đừng có hành động như thể cái giọng đó không phải của cậu.” Seunghoon cho Seungyoon một cái cùi chỏ, ngoài mong muốn còn khiến cậu cười to hơn.
Seunghoon cười rũ rồi cũng bắt đầu đi về hướng sân khấu ngày đó.
“Thật sự đó hyung! Anh có tin được không? Chúng ta gần như đã gặp nhau vào mười năm trước! Ý em là chúng ta còn không cả nói chuyện với nhau nhưng chúng ta đã ở trong căn phòng này và thi đấu trước sự có mặt của người kia! Và chúng ta còn đồng hạng bốn vào lúc đó nữa!”
“Vâng, vâng, tôi biết rồi. Cuộc sống của chúng ta đầy rẫy những sự trùng hợp bất ngờ, đúng không nào”
“Như thế hơi bị quá đó hyung”
“Ít nhất thì anh cũng được lên hình nhiều hơn”
“Em cũng có mà, hyung~”
“Yeah, chỉ vì cái mông trần gầy nhẳng của cậu cứ nửa kín nửa hở suốt thôi”
Họ rảo bước trong nhà thể chất của trường tiểu học của Seunghoon, nơi mà anh đã từng là một đứa trẻ nổi tiếng khắp trường. Đây cũng là nơi diễn ra cuộc thi tài năng thanh thiếu niên vào mười năm trước. Seunghoon hơi rùng mình, tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu như anh cũng trượt chân ở trên sân khấu sân vận động Olypic vào buổi chung kết WIN trước hàng nghìn người đang theo dõi trực tiếp tại đó và qua màn hình TV.
Thế nhưng màn biểu diễn vũ đạo thực sự quá hoàn hảo. Vòng xoay của Taehyun thật tuyệt vời ngoài sức tưởng tượng, Jinwoo và Seungyoon cảm thấy biết ơn bản thân mình biết bao khi cuối cùng cũng hiểu được cách nhảy xoay vòng một cách chính xác vào cái ngày cuối cùng trước màn biểu diễn.
Năng lượng của họ như bùng cháy.
Những tràng pháo tay vang dội.
Và Seunghoon, đương nhiên, đã biểu diễn rất tuyệt vời và nhận được nhiều lời khen ngợi nhất cho sự uyển chuyển của từng động tác, sự nhanh nhẹn trong từng bước nhảy và cả sự tuyệt vọng được tái hiện trong biểu cảm của anh – tất cả những điều này anh đều nghe qua gia đình, bạn bè và các fan khi bản thân anh lúc đó như mơ màng cũng như quên hết tất cả những gì đã xảy ra trong màn biểu diễn.
Anh đã chấp nhận thử thách khi biên đạo một màn biểu diễn mà ẩn trong đó là một câu chuyện, và anh đã được đền đáp xứng đáng. Bây giờ anh đã được biết đến như là một thiên tài vũ đạo và biên đạo của WIN. Rất nhiều người đã khen ngợi anh, gọi lanh là “nghệ sĩ đích thực”.
Những ngày tháng chỉ là vị trí thứ tư đã qua. Lee Seunghoon đã là một người chiến thắng, lần đầu tiên trong cuộc đời anh.
“Tôi cảm thấy như đó là lần đầu tiên tôi nhảy vậy.” Đó là những gì anh có thể nói sau đó trong “WIN Epilogue”
(Thật ra cảm giác đó như là lần cuối cùng anh được nhảy vậy.)
***
“Vậy, anh còn giữ liên lạc với họ không?”
“Ai cơ?”
“Anh biết đó, bạn anh ý. Nhóm nhảy của anh hồi còn ở Busan”
“Ờ”
Bạn của anh. Giờ họ đang ở đâu? Làm thực tập sinh của YG khiến cho anh bị giới hạn các mối quan hệ xã hội, đương nhiên là vậy, thế nhưng họ cũng gần như chẳng bao giờ nhắn tin cho anh. Seunghoon cảm thấy như mình đã không nói chuyện với họ cả thế kỷ rồi.
Anh biết là Minjoon đang làm gì – cậu ấy đang dạy nhảy như một công việc làm thêm và sau đó trở thành nhân viên chính thức cho một công ty điện máy. Anh không biết Sunghyuk đang làm gì khi họ cũng chả thân thiện với nhau từ khi cậu ta đá Seunghoon ra khỏi nhóm nhảy hồi tiểu học. Còn lại Howon, theo như Seunghoon biết thì vẫn tiếp tục sự nghiệm của cậu ấy và trở thành thần tượng.
Howon đã đạt được giấc mơ của cậu ấy.
Seunghoon có vài cơ hội để thấy được Howon đang làm gì thông qua các quảng cáo trên mạng hay TV, qua một drama tên là “Reply 1997” cũng như là ở các bảng hiệu ở khắp Seoul với các quảng cáo concert của Infinite.
Còn lại thì anh cũng không chắc chắn về những người bạn khác trong nhóm nhảy. Một số họ trở thành bác sĩ, kế toán viên hay là chủ nhà hàng. Tất cả bọn họ đều chắc chắn về con đường mà họ đang đi, trong khi tất cả những gì Seunghoon làm là tham gia vào các chương trình sống còn hoàn toàn phá hủy con đường anh đã chọn. Tất cả bọn họ đều sống cuộc sống của riêng mình trong khi Seunghoon thì trợt dốc không phanh.
Thế nhưng không ai trong số họ trở thành vũ công chuyên nghiệp, hay ở lại trong giới showbiz, là điều chắc chắn.
“Vậy anh không biết họ đang làm gì sao?” Seungyoon hỏi, đánh thức Seunghoon khỏi dòng suy nghĩ.
“Này chú em, chú không thể mong anh giữ liên lạc với tất cả bạn bè hồi tiểu học được. Anh vẫn nói chuyện với các bạn cấp 3 nhưng cũng chỉ đến thế thôi”
“Em hiểu. Em cũng vậy.”
“Thật hả? Chẳng phải chú khá là nổi tiếng thời học sinh đó sao, Quý ngài Superstar K?”
Seungyoon cười mỉa. “Yeah, em khá-là-nổi-tiếng.”
“Wow. Thôi quên nó đi.”
“Em nổi tiếng, nhưng không có nghĩa là em có nhiều bạn.”
“…”
“…”
“Hey hyung, nghe khá là văn vẻ nhỉ?”
“Thực sự là nguồn nguyên liệu dồi dào cho mấy bản ballad đấy”
Họ đập tay và cùng rời khỏi nhà tập, rời xa sân khấu nhỏ bé ngày nào.
***
Bên bờ biển Haeundae, PD của MNET bảo Seunghoon và Seungyoon biểu diễn một cái gì đó. Seungyoon sẽ chơi ghita và Seunghoon sẽ nhảy. “Một điệu nhảy mang nhiều ý nghĩa”, PD thuyết phục “Các fan sẽ rất thích.”
“Cũng được, đằng nào Seungyoon cũng sẽ chỉ hát mấy bản rock ballads chuối nải từ đầu những năm 2000, vũ đạo kể chuyện cũng khá là hợp.”
“Wow, hyung. Có vẻ anh vẫn đắng lòng vì em giải toán đúng còn anh thì không nhỉ.”
“Ít nhất thì anh không ăn cắp đáp án như cậu hồi thi câu đố ở Nhật.”
“Đó không phải là ăn cắp, đấy là chơi chiến thuật.”
“Đó mới không phải là chơi chiến thuật mà là dối trá.”
“Thế nào cũng được hyung, hát bài này đi.”
Seungyoon lướt qua các bài hát trong ipod và dừng lại ở một bài hát cũ mà cậu đã luôn nghe trong những ngày xưa cũ.
“The Reason, của Hoobastank.”
“Chưa từng nghe.”
“Thì cứ thử đi hyung.”
Seunghoon cười và bước đến bên bờ cát nơi sóng tấp vào, tự luyện tập một vài bước nhảy trong khi Seungyoon hồi tưởng lại bản nhạc cho ghita và lăn lộn vì không nhớ hết lời nhạc. Cũng đã lâu rồi cậu không hát lại bài hát này.
***
Cũng như vũ đạo, một bài hát có thể mang rất nhiều sắc thái và ý nghĩa khác nhau, phụ thuộc vào nơi nó được cất lên. Cùng một lời nhạc có thể mang nhiều nghĩa khác nhau.
Lần cuối cùng Kang Seungyoon hát bài này là khi cậu đang ngồi ở một cửa hàng ăn ở Busan, với ánh đèn nhạt nhòa và rất nhiều người đứng xung quanh bàn của cậu và quay phim cậu bằng điện thoại của họ. Hồi đó, cậu mới bắt đầu nổi tiếng khi đạt vị trứ thứ tư ở SuperStar K. Hình tượng lúc đó của cậu là: Kang Seungyoon – bỏ học cấp ba, một thằng nhóc xấu xa với một gia đình tan vỡ, người đã hát “Instinctively” với một nụ cười và đứng đầu tất cả các bảng xếp hạng ở tuổi 17.
(Bây giờ thì hình tượng của cậu là thằng nhóc có vẻ nhưng sẽ chẳng bao giờ ra mắt được. Lần đầu cậu đã cố để được debut với Superstar K, lần hai là với High Kick 3, và lần ba là với “Wild and Young” – nếu như cậu không thể thực hiện nó trong lần thứ tư với Team A, liệu đây có phải là điểm kết thúc cho con đường của cậu?)
Chủ cửa hàng là bạn của mẹ cậu, đã đồng ý cho Seungyoon có thể ăn miễn phí, miễn là cậu phải phục vụ các khách hàng khác bằng các bài hát mọi lúc. Và khi đám đông đang vỗ tay khen ngợi, cậu tìm trong ipod của mình một bài hát để biểu diễn, và lướt qua “The Reason”.
“Cám ơn mọi người. Vậy… à… uhm, bài hát tiếp theo sẽ là “The Reason”, và uhm…”
(Kang Seungyoon của bây giờ luôn ăn nói rất hùng hồn. Còn Seungyoon của ngày xưa thì lắp bắp hơn cả vẻ thiếu tự tin của cậu.)
“Đây là một trong những bài hát yêu thích của tôi và tôi thấy lời bài hát rất ý nghĩa. Tôi muốn tặng bài hát này cho mẹ tôi đang ở nhà và không đi ăn với tôi hôm nay.” Và khi đám đông còn đang ô a, cậu cầm chiếc ghita của mình lên.
Mẹ cậu vẫn luôn đi ăn cùng cậu, nhưng hôm nay mẹ lại ở nhà, say rượu. Sau tất cả thì các khoản nợ của gia đình vẫn cứ dồn vào đó, khi mà Seungyoon không thể giành được bao nhiêu tiền thưởng, và mẹ cậu gần đây thì luôn uống để giải tỏa căng thẳng.
Vứt bỏ mọi ưu phiên sang một bên, cậu bắt đầu hát, đơn giản như thế.
***
“Tôi không phải là một con người hoàn hảo,
Có rất nhiều chuyện chỉ ước là tôi chưa từng làm,,
Nhưng tôi vẫn cố gắng học hỏi.
Tôi không cố ý làm tổn thương ai,
Vậy nên tôi phải nói lên tất cả, trước khi ra đi…”
***
Ngày đó, lời bài hát luôn khiến cậu nghĩ đến mẹ mình. Seungyoon luôn thấy biết ơn và thương mẹ biết bao.
Không có mẹ thì cậu sẽ chẳng có một ai ủng hộ cậu trong cuộc đời này – cậu đã bị bạn bè phản bội quá nhiều lần khiến cho cậu mất đi lòng tin vào con người. Cậu chẳng có ai cả. Và mẹ cậu cũng không có ai khác ở bên.
Và cậu chỉ ước có thể báo đáp mẹ, ước rằng cậu có thể trở thành mọt cậu con trai hoàn hảo có thể làm lành những vết thương bởi người cha đã bỏ rơi gia đình, thế nhưng tất cả những gì cậu đã làm là rơi vào rắc rối và trầm cảm và cắm đầu vào một công việc không ổn định. Có những lúc, Seungyoon tự hỏi tại sao mẹ có thể dành nhiều thời gian như thế để ủng hộ quyết định mạo hiểm của cậu là trở thành ca sĩ. Có lẽ… có lẽ đó là vì mẹ không thể làm được gì nhiều hơn thế cho cậu. Có lẽ mẹ ủng hộ cậu cũng vì mẹ không còn cách nào khác. Mà dù vì lý do gì, đó cũng thật đáng buồn.
***
“Tôi đã tìm được cho mình một lý do,,
để thay đổi con người cũ của tôi.
Một lý do để bắt đầu lại từ đầu,
và lý do đó là em.”
***
Bất cứ khi nào Seungyoon nghĩ về những điều buồn bã, cậu luôn nghe bài hát này và nghĩ về mẹ mình. Mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời của cậu, cho tới lúc đó, là khiến cho mẹ tự hào, là trả hết nợ cho mẹ cũng như báo đáp cái nợ của bản thân mình với mẹ.
Cậu không phải là một con người hoàn hảo, thế nhưng cậu đã tìm được cho mình một lý do để tiếp tục vươn tới ước mơ, một lý do để bắt đầu lại như một con người mới – mẹ của cậu.
Vậy nên khi cậu quyết định chuyển đi đến sống với các thực tập sinh khác, rời xa mẹ, cậu cảm thấy như mình đã mất đi lý tưởng sống vậy.
***
Kang Seungyoon đã học được rằng sẽ không có một lý do nào là đương nhiên hay là sự thật mãi mãi có thể an ủi và giữ cho cậu mạnh mẽ, như mẹ cậu vậy. Cậu phải tìm cho mình nhiều lý do khác nhau. Những lý do này có thể không chắc chắn, tạm thời hay chỉ là sự quanh co trốn tránh, có thể chỉ là sự cố hay một sự mông lung như bản thân cậu bây giờ, dù là gì đi nữa, vẫn là lý do.
Vậy nên cậu đã tìm được những lý do đó ở những thực tập sinh quanh cậu.
Cậu đã tìm được một lý do ở Kim Jinwoo, người đã luôn mắc kẹt ở cảm giác như vượt qua bốn nghìn thực tập sinh bị loại khác, người đã luyện tập cho tới ánh bình mình mà không để thừa một giây cho suy nghĩ, chớp mắt, hay là để thở – người vẫn luôn là mục tiêu phán xét của các thực tập sinh khác, những người nghĩ rằng họ tài năng hơn anh.
Cậu đã tìm được một lý do ở Kim Bobby, người luôn rap thật quyết liệt và cười thật lớn cũng như luôn chạy lọn ton mỗi ngày giữa tình cảm và sự khen ngợi của tất cả mọi người, và thổn thức nghẹn ngào trong phòng tắm trong khi gọi điện thoại cho mẹ – người mẹ còn xa vời hơn cả mẹ của cậu – nghĩ rằng không một ai nghe cậu ta khóc.
Cậu tìm được hàng nghìn lý do khác ở Nam Taehyun, người luôn bí ẩn và thất thường, tài năng và sống nội tâm, và cũng luôn băn khoăn về sự tồn tại của mình tại YG Entertainment như Seungyoon – người có nhiều điểm chung với Seungyoon hơn cậu đã nghĩ. Người luôn gặp khó khăn để hòa nhập, và khóc. Rất nhiều.
Và còn nữa, đó là Lee Seunghoon.
Chàng trai có thể hát và rap theo một cách nào đó và có thể khiến bạn ngất ngây với vũ đạo và từng chuyển động của anh ấy.
Chàng trai có thể cười trong nước mắt khi nghe những lời khen ngợi từ Yang Hyunsuk và nhận cái danh hạng tư. Người luôn giữ và khiến cảm xúc của anh nóng lên – một cảm giác mà Seungyoon quá hiểu – rồi dâng trào mỗi khi lên sân khấu. Người duy nhất có dũng cảm để nói thẳng với CEO về chuyện ông ấy đã làm với mười một người họ, thông qua lời bài hát “Officially Missing You”, và thông qua vũ đạo của trận chung kết.
Lee Seunghoon nói rằng anh sinh ra với không gì cả, rằng thứ vũ khí duy nhất của anh là sự chăm chỉ và quyết tâm; nhưng Seungyoon nhìn thấy ở anh nhiều hơn thế.
Lee Seunghoon là một lý do quan trọng.
***
“Anh có nhớ gia đình mình không?” Seungyoon đã hỏi Seunghoon câu này một lần, vào đêm trước Trận chiến thứ hai, khi họ đang ngồi bên nhau trên ghế bành sau buổi tập. Ba người kia đã ngủ.
Seunghoon ngập ngừng một lúc. Cũng đã khá lâu rồi kể từ lần cuối anh nhắn tin về cho gia đình. Bố mẹ anh vẫn luôn bận rộn với công việc, anh tự nói với mình như vậy, và chị của anh cũng thế. Họ có cuộc sống của riêng mình.
Seunghoon ước gì anh có cuộc sống chỉ của riêng mình.
Anh cũng ước gì mình có thể như Mino, nhắn tin “Con yêu cả nhà” mỗi đêm, thế nhưng mỗi khi Seunghoon trầm cảm, anh khép cánh cửa trái tim mình và không muốn nói chuyện với ai hết. Có lẽ cuộc sống sẽ trở nên dễ dàng hơn nếu anh có thể khóc trước những khó khăn của mình, như khi Mino khóc trước việc phải nhường vị trí leader.
Seunghoon ngước ánh nhìn của mình lên từ sàn nhà, nhìn qua phía bờ vai Seungyoon. Kể cả từ phía sau, anh cũng có thể thấy cậu đang mỉm cười khi tay không ngừng lướt qua những bức ảnh của cậu chụp cùng mẹ trong chiếc điện thoại cũ. Seunghoon như cảm thấy bao nỗi buồn đều ập đến – gia đình anh luôn bận rộn và ở khắp mọi miền đất nước… nhưng ít nhất là họ còn có nhau. Seungyoon thực sự là một con người đáng kinh ngạc, trả hết nợ cho gia đình ở một cái tuổi trẻ như thế. Anh nhìn cậu xoa xoa mắt và nhắn tin lại cho mẹ “Con vẫn khỏe mà, thật đấy ạ”, kể cả khi cậu nhóc đang mệt chết đi được và việc debut thì vẫn chưa đâu vào đâu cả cũng như khi cậu được chỉ định làm trưởng nhóm của Team A và Mino thì không ổn tí nào và rồi tất cả mọi thứ như một mớ bòng bong.
Seunghoon ước gì anh có thể lạc quan và yêu đời như Seungyoon trong mọi hoàn cảnh. Seungyoon ở một khía cạnh ý nghĩa của anh, là một con cú thông minh, bình tĩnh và luôn tự chủ trong mọi lúc.
Lý do duy nhất khiến cho có thể giữ tự chủ là để anh có thể giữ sự cứng rắn và xa cách với mọi người. Vì nếu mọi người phản ứng lại với cảm xúc của anh, là rồi cảm xúc dẫn đến phẫn nộ rồi sau đó là bùng nổ trong phòng tập lúc 4:44 sáng, anh không chắc là mình có thể bộc lộ cảm xúc thật của mình thêm một lần nào nữa.
(Seungyoon đã ở bên anh vào đêm đó, nhìn thấy anh khóc, run rẩy và đánh mất bản thân mình. Và rồi ôm lấy anh thật chặt và khóc cùng với anh.)
Lee Seunghoon nhận ra rằng Kang Seungyoon thật sự rất tuyệt vời.
Kang Seungyoon là rất nhiều động lực, rất cả gộp vào một con người đó.
Seunghoon cuối cùng cũng nhìn vào mắt Seungyoon lần nữa, và nở một nụ cười – luôn như vậy – cùng một cái gật đầu đầy thấu hiểu.
“Yeah, man,” Seunghoon nói. “Anh luôn cảm thấy nhớ nhà.”
Seungyoon ngáp. “Không sao mà, hyung… chúng ta sẽ được gặp họ sớm thôi, và rồi mọi thứ sẽ tốt hơn.”
“Sao chú có thể chắc chắn được?”
“Ý em là… không gì có thể tồi tệ hơn bây giờ mà, phải không? Không gì cả.”
“Thật chứ?” Seunghoon chế nhạo. “Kể cả khi chúng ta mất tất cả?”
Seungyoon yên lặng trong vài giây, và rồi rất cẩn thận, cậu nói tiếp.
“Cho dù chúng ta có thất bại, anh thử nghĩ đi – nó có thể thật tồi tệ trong một khoảng thời gian, cũng chắc trách được, nhưng ít nhất chúng ta đã là một phần của điều gì đó. Có thể chúng ta sẽ tim được điểm cuối của mình. Cũng như anh vừa nói trước đó, hyung… mọi thứ đều chẳng có gì chắc chắn cả. Và em nghĩ là tất cả vẫn đều tốt hơn là sự không chắc chắn ấy. Nếu chúng ta thua, chúng ta sẽ có cơ hội để đi một con đường khác, để làm một điều gì khác… hơn là cứ dính vào với mấy chuyện này, vậy đó… ”
“Ờ, hả?”
“Thực ra nó cũng chẳng tới đâu cả.”
“Wow. Vậy ra đó là khích lệ ha. Cảm ơn nhóc, thật đấy.”Seunghoon thở dài “Thật yêu cái sự tiêu cực đầy tích cực này quá.”
Seungyoon ngái ngủ, và ngáp thêm một lần nữa. Rồi cậu ôm lấy vai anh.
“Em nghĩ là chúng ra sẽ thắng thôi, hyung.”
Seunghoon nhìn vào mắt cậu lần nữa, thấy được sự dỗ dành của Seunghoon, anh tự buộc bản thân nở một nụ cười yếu ớt và dựa đầu mình lên vai Seungyoon
“Hey, đổi kênh đi hyung. Cái show này chán quá.”
“Được thôi.” Seunghoon nắm lấy cái điều khiển phía sau lưng và đổi kênh.
Ngay lập tức, hai người họ thấy được đoạn giới thiệu của “Team A” và “Team B” với dòng chữ lớn “RA MẮT HAY GIẢI THỂ” trong khi bài “Shake The World” của GD được phát lên như nhạc nền.
Đầu óc trống rỗng, Seungyoon chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình như ghi lại tất cả hình ảnh về cuộc đời đnags buồn của mình. Cậu nhìn xuống Seunghoon, đầu anh vẫn đặt lên vai cậu, đang nhắm mắt và thở ra từng hơi nhất nhịp nhàng.
“ĐM cuộc sống của chúng ta, Seungyoon.” (T/N: dịch nguyên từ author =.=”)
Và sau đó, lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, họ cùng phá ra cười.
Không thể thở nổi, Seunghoon lấy điều khiển và tắt TV đi.
“Ngủ một lúc thôi. Mai chúng ta còn phải chiến nữa.”
***
Và Seungyoon đã đúng. Cuối cùng họ đã thắng, và trong một tiếng sau đó, ngay sau màn biểu diễn ở bờ biển Haeundae, họ có thể nhìn thấy gia đình mình. Họ đã trở lại Busan, và mọi thứ dần tốt đẹp hơn.
Đồ chết tiệt Kang Seungyoon. Sau cậu ta lại luôn nói đúng thế không biết.
***
“Tôi đã tìm được một lý do để thể hiện
Một cái tôi mà tôi không biết.
Một lý do cho cuộc đời tôi…
…và lý do đó là em.”
***
Cuôi cùng thì bài hát và bài nhảy đều kết thúc, họ ngồi bên nhau trên bờ đá và ngắm mặt trời lặn, chôn chân dưới cát.
“Nhóc biết đấy, anh luôn tưởng tượng cảnh tượng bản thân ngồi ngắm mặt trời lặn bên bờ biển, đó thật sẽ là một trải nghiệm lãng mạn.” Seunghoon nói với Seungyoon. “Anh cũng thật mơ mộng quá.”
Seungyoon khịt mũi. “Nếu anh muốn nghĩ thế.” Cậu đưa khuôn mặt mình về phía anh, đùa giỡn muốn hôn anh, chỉ để nhận một cái tát.
“Đừng có mà thử thêm lần nữa, cái đứa hôi như quần lót này.”
Và họ cùng cười ngặt nghẽo.
***
Kang Seungyoon và Lee Seunghoon tìm thấy nhiều động lực từ người kia. Động lực để đùa giỡn, cãi nhau to rồi lại quay lại đùa cợt nhảm; động lực để hy vọng, để phấn đấu; động lực cho âm nhạc, cho vũ đạo, cho nụ cười và cho sức mạnh – cho những gì trong tầm với của họ.
***
“Hyung, sao anh khóc?”
“Không. Do ánh nắng đấy. Chói quá nên cay mắt thôi.”
“Hyung, anh thật sự đang khóc mà.”
“ĐM. Chú có thể kiện anh vì anh đã lỡ các món ăn của mẹ và anh buồn khi không thể ở đây lâu thêm.”
Seungyoon ôm lấy vai anh, cười khúc khích một cách thật đáng ghét. “Chúng ta sẽ trở lại đây sớm thôi, hyung… hôm nay là dành cho Winner TV, ngày mai là cho… cho concert toàn quốc của chúng ta.”
” ‘Ngày mai?’ Kang Seungyoon, chú có nhận ra sự thật là chúng ta sẽ không ra mắt trong vòng 10 tháng tới không hả? ”
Và họ cùng cười lớn, kéo vali của mình và hướng về tàu số 4, hướng về Seoul.
End.